Buổi họp lớp sau mười năm như một chuyến tàu đưa tôi về quá khứ. Tiếng cười nói rộn ràng, những gương mặt thân quen, nhưng nhịp tim tôi chững lại khi nhìn thấy em &nda thịtsh; mối tình đầu. Em vẫn vậy, đôi mắt sáng và nụ cười dịu dàng như ngày nào. Nhưng giờ đây, em không còn là cô gái giấc mơ mơ của năm ấy, mà là một người con người trưởng thành, chững chạc trong bộ đồng phục công sở dưới ánh đèn mờ của nhà hàng Nắng Cực. Tôi bối rối, không biết nên vui hay buồn khi gặp lại em. Ký ức ùa về &nda thịtsh; những lần tan học đạp xe song song, những tin nhắn ngập ngừng chưa dám gửi. Chúng tôi từng là cả thế giới của nhau, nhưng rồi lại lạc mất nhau giữa dòng đời. Em nhìn tôi, thoáng đột nhiên, rồi khẽ cười. “Lâu quá rồi nhỉ?” &nda thịtsh; câu nói đơn giản nhưng khiến lòng tôi xao động. Chúng tôi ngồi lại, kể nhau nghe về những năm tháng đã qua, nhưng có những điều chẳng cần nói ra vẫn hiểu. Khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra, dù thời gian có trôi đi, dù mỗi người một cuộc sống, nhưng cảm xúc thuở ban đầu vẫn còn đó &nda thịtsh; đẹp đẽ, tinh khôi, và mãi không phai…