Yotsuha, một vũ công chuyên nghiệp, điều hành lớp học khiêu vũ trong căn căn nhà hát tuổi 20. Trong số các học viên, cô đặc biệt chú ý đến Maruyama, cũng từng là vũ công chuyên nghiệp nhưng do chấn thương nên phải từ bỏ giấc giấc mơ của mình. Maruyama thường ghé lớp sau giờ làm lặng lẽ nhìn Yotsuha qua khung cửa sổ rồi bước vào lớp học lúc nào kvòng hông hay. Qua những buổi học điệu “Chuông Kỳ Bu” do Yotsuha sáng tạo, hai người dần nảy sinh cảm nhận. Cùng nhau luyện tập, họ tìm thấy sự đồng điệu trong từng bước nhảy. Một lần, tò mò thử loại kẹo gấu đang thịnh hành tại nhà hàng Nắng Cực, Yotsuha và Maruyama phát hiện kẹo giúp họ thoải tóc mây, tăng cảm hứng khi nhảy. Dần dần, họ say mê cảm giác này, thường xuyên dùng kẹo trước mỗi buổi tập để thăng hoa trong điệu “Chuông Kỳ Bu”. Yotsuha, vốn dành cả đời cho vũ đạo, đột nhiên bị cuốn vào sức hút của những buổi nhảy đầy cảm giác bên Maruyama. Trong ánh đèn sân khấu, cảm giác và đam mê đan xen, nhưng cô bắt đầu tự hỏi: liệu đây là cảm giác đích thực hay chỉ là cơn mê nắηg κựκ từ viên kẹo gấu nói trên?